Thầy Nguyễn Ngọc Hiếu sinh năm 1988 ở Tiền Giang. Anh bị teo dây thần kinh thị giác, khiến đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng lúc mới 23 tuổi. Mọi ước mơ, hoài bão dường như sụp đổ. ...

NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG ĐẠI HỘI ĐẠI BIỂU HỘI LIÊN HIỆP THANH NIÊN VIỆT NAM THÀNH PHỐ ĐÀ NẴNG LẦN THỨ VIII, NHIỆM KỲ 2024 - 2029

NGƯỜI CÙNG CẢNH NGỘ

Bạch Ngọc Huyền Thi 25-05-2024 14:05:00 TẤM GƯƠNG HỌC TẬP ĐẠO ĐỨC HỒ ... 319+

Thầy Nguyễn Ngọc Hiếu sinh năm 1988 ở Tiền Giang. Anh bị teo dây thần kinh thị giác, khiến đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng lúc mới 23 tuổi. Mọi ước mơ, hoài bão dường như sụp đổ. Tuy nhiên chẳng có màn đêm nào là mãi mãi, anh vượt lên nghịch cảnh vừa là một thầy giáo, vừa là người anh cả lo cho nhiều số phận của anh, chị, em khiếm thị.

2023-10-26_21-55-24qIQgFV_345074789_830015805137275_3135056396044843351_n.jpg

Ánh Dương đến với anh và mọi người
Trải qua những gian khổ, thấu hiểu những vất vả của người khiếm thị anh quyết tâm học nghề để bản thân đỡ vất vả. Anh mở một phòng massage nhỏ cho anh và các bạn khiếm thị cùng nhau hành nghề và nương tựa lẫn nhau.
Việc kinh doanh với người sáng mắt đã là một thách đố thì với người khiếm thị như Hiếu lại càng khó khăn bội phần. Nhưng lắng nghe những hoàn cảnh, những mảnh đời khiếm thị anh lại càng quyết tâm và nỗ lực hơn.
Anh vừa làm, vừa đào tạo các bạn học viên khiếm thị. “Nếu các bạn không ở lại đồng hành cùng tôi thì các bạn cũng có một cái nghề sẽ đỡ vất vả hơn tôi ngày trước”, anh tâm niệm.
Đồng hành với anh Hiếu từ những ngày còn là cậu học sinh cấp 3, anh Mai Đình Phúc (30 tuổi). Điều mà Phúc mong muốn và thích thú nhất là được đạp xe, đi dạo trên những con đường ở Vũng Tàu. Vì những hạnh phúc bé nhỏ đó, anh đã tổ chức cho các bạn khiếm thị đi chơi, du lịch vào các dịp lễ tết, cũng như tạo điều kiện cho các bạn ăn học, sắp xếp thời gian vừa học, vừa làm hợp lý.
Hiện nay, anh Hiếu đang tạo công ăn việc làm cho hơn 30 bạn khiếm thị, và nhiều học viên học nghề massage miễn phí tại hai cơ sở massage của mình.
Số tiền có được từ mảng kinh doanh, ngoài việc duy trì điện nước, tiền lương cho các bạn, anh dành một phần hỗ trợ cho các em bé bị bại não, giúp đỡ cho các bệnh nhân nghèo khi có ai đó giới thiệu hoặc tìm đến anh.
Hiếu đã từng mất đi tất cả, tuổi trẻ và những hoài bão lớn lao, mất đi gia đình và một mái ấm nhưng giờ đây anh luôn hạnh phúc với những gì mình đang có. Ở ngôi nhà Ánh Dương không có ai làm chủ, cũng không có nhân viên, chỉ có người anh em và người thân. Ánh Dương với anh trước là nơi mưu sinh, chốn trú ngụ mưa gió của cuộc đời, sau là gia đình.

NGUỒN: BÁO TUỔI TRẺ